Chị gia sư cố ý khỏa thân để gạ tôi chơi xếp hình.

Hàng xóm thường nói, “Cậu trai trẻ ấy sẽ gặp rắc rối với cô gia sư đó thôi.” Nghe vậy, A Mạc chỉ cười. Chàng trai 18 tuổi này vẫn tin rằng trái tim mình đủ sức giữ chân cô gia sư 25 tuổi, người mà cả khu phố đều biết là một người phụ nữ đa tình và xinh đẹp.

Lý Phượng, với đôi mắt phượng quyến rũ và nụ cười ngọt ngào, chưa bao giờ vắng bóng những vệ tinh xung quanh. Cô đến dạy A Mạc môn văn học cổ điển, nhưng những buổi học thường biến thành những buổi trò chuyện không hồi kết về thơ ca, về cuộc đời, và đôi khi là những ánh mắt chạm nhau đầy ý tứ. A Mạc, vốn là một cậu bé rụt rè, dần trở nên bạo dạn hơn khi ở bên Lý Phượng. Cậu yêu cái cách cô vuốt tóc, cái cách cô khẽ chạm vào tay cậu khi chỉ bài, và cả mùi hương hoa lài vương vấn trên người cô.

Tình yêu của A Mạc dành cho Lý Phượng lớn dần theo từng trang sách, từng buổi chiều tà. Cậu biết cô có những người đàn ông khác, những ánh mắt lả lơi khác, nhưng cậu chọn tin vào sự đặc biệt mà cô dành cho cậu. “Em là học trò duy nhất của chị,” Lý Phượng từng nói, và A Mạc bám víu vào câu nói đó như một lời hứa.

Rồi một ngày, A Mạc bắt gặp Lý Phượng trong vòng tay một người đàn ông lạ. Trái tim cậu như vỡ tan. Lý Phượng nhìn thấy cậu, ánh mắt thoáng chút bối rối nhưng rồi nhanh chóng trở lại vẻ thờ ơ thường ngày. “Chào A Mạc,” cô khẽ nói, như thể không có gì xảy ra.

Đêm đó, A Mạc không ngủ. Cậu nhận ra tình yêu của mình, dù mãnh liệt đến đâu, cũng không thể thay đổi bản tính của Lý Phượng. Cô là đóa hoa chỉ đẹp khi được tự do bay lượn, và A Mạc, một chàng trai trẻ với trái tim đầy hoài bão, không thể nào giữ nổi đóa hoa đó. Cậu hiểu, đôi khi, tình yêu không phải là chiếm hữu, mà là học cách buông tay.